Đây là một chuyến nghỉ hè “lạ lùng” – bởi người ta đi nghỉ cùng tên bắt cóc!
Đây là một chuyến bắt cóc “lạ lùng” – bởi kẻ bắt cóc là bố, “một người lớn không tốt!” và người bị bắt cóc là con gái “còn không biết là mình yêu hay ghét bố nữa” (vì người ta phải gặp nhau thì mới biết yêu, hay ghét).
Hơn tất cả, đây là “một chuyến đi sẽ nối liền trái tim đứa bé và cha vì lý do nào đó phải sống xa nhau”, để rồi, cuối truyện…
Tôi rủ bố về đến tận nhà nhưng bố trả lời:
– Cho bố kiếu!
Tôi nói:
– Bố lại đến bắt cóc nhé.
– Ờ!
Bố đeo cái kính mát to đùng rồi cười.
– Vậy thôi!
Tôi đưa tay ngang mặt, từ từ vẫy chào bố.
– Hẹn gặp lại!
Bố vỗ nhẹ vai tôi.
Tôi tiến về vòng xuyến đông người qua lại…
Tôi trông thấy người đàn ông mặc chiếc áo nhàu bẩn, da đen sạm vì nắng, đuôi mắt sụp xuống, lúc ẩn lúc hiện giữa đám đông qua lại kia tỏa sáng một cách kỳ lạ. Thế rồi, tôi nghĩ chắc lần đầu gặp bố, mẹ cũng nhìn thấy bố tỏa hào quang vậy chăng?
Trong đám đông, chỉ một người, tỏa sáng, theo một cách đặc biệt.
- Cũng có những lúc như lúc này. Không có taxi tới, cũng không được ngồi trong nhà hàng máy lạnh, chờ đồ ăn được bưng ra. Quay lại cũng không dễ dàng, chỉ còn cách tiến về phía trước. Mấy người cứ nghĩ taxi lúc nào cũng sẵn, ở đâu cũng có quán xá hàng ăn, và tin là mỗi khi có chuyện gì chắc chắn sẽ có ai đó ra tay giúp đỡ. Bụng thì lúc nào cũng no đẫy, còn khi khát thì có ngay máy bán nước! Cho nên chưa bao giờ có được cảm giác vui sướng tận đáy lòng khi làm được việc gì đó.
- Tôi đã nhiều lần suy nghĩ tại sao mình không được tự chọn bố mẹ hay anh chị em. Rõ ràng những người này ở suốt với mình mà, việc quan trọng như vậy mà lại không được lựa chọn. Bạn bè thì có thể lựa chọn được. Áo quần, đồ ăn, trường lớp … cái gì cũng có thể lựa theo ý mình, vậy mà chỉ có gia đình là không. Tôi đã từng là một đứa trẻ.
- Khi mình có quyền lựa chọn một việc vô cùng quan trọng khác thì những việc mà mình đã không thể lựa chọn ấy, chẳng còn ý nghĩa gì nữa, sao cũng được, ghét thì quên béng đi là xong, thích thì cùng ở với nhau. Khi nghĩ được như vậy rồi lại nhận ra là không ghét đến mức đấy.
GỢI Ý NHỎ VỀ THU HOẠCH SÁCH:
Thử viết hoặc vẽ lại cảm tưởng của mình sau khi đọc truyện xong, đây là hình thức làm bài tập mùa hè rất phổ biến ở các trường tiểu học, phổ thông Nhật Bản. Đương nhiên, không cần quy định bao nhiêu trang giấy, không cần phải vẽ thật đẹp như những nhân vận trong manga Nhật Bản, hãy viết/ vẽ theo ý thích, theo tưởng tượng của mình.
Và hãy tin rằng chỉ cần để ý lỗi chính tả (nếu viết cảm tưởng) thì sẽ không ai tả / vẽ Haru và bố trên bãi biển đêm, cùng lũ đom đóm ở nghĩa trang, hay bầu trời sao qua lỗ thủng chiếc lều, hoặc thậm chí “con ngựa sắt” tồi tàn mà bố và Haru tận dụng… “chất” hơn bạn. Hoặc hãy thử làm một quyển thực đơn của riêng gia đình mình xem sao. Chắc chắn sẽ gây được ấn tượng mạnh cho mọi người đấy.
Hồ Chí Minh, 18/09/2020